Con đường trở về
Năm tôi 19 tuổi, giấc mơ đi Sài Gòn xinh đẹp gần hơn bao giờ hết, những khát vọng tuổi trẻ đã mang tôi đi xa mẹ hơn bao giờ. Nhưng mẹ không ngăn bước chân tôi dù tôi biết mẹ không muốn tôi đi nữa. Nhưng tôi cứ thế mà rời LaGi, rời mẹ mà đi.
Với tôi có lẽ đây là một chuyến đi dài và xa nhất về thời gian. Từ khi vào đây, mỗi khi nhớ nhà tôi đều đeo tai phone và nghe “Nhật ký của mẹ”, chỉ để biết rằng mình có một chốn trở về, một nơi mà ở đó tình yêu của mẹ luôn sưởi ấm những ngày đông và tắm mát tâm hồn tôi trong những ngày hè đổ lửa.
“Một ngày chợt nắng một ngày chợt mưa, lòng mẹ nhớ con rất nhiều…”, lời Hiền Thục vang lên lại làm tôi thấy thương mẹ nhiều hơn. Tôi biết ơn vì mẹ đã cho tôi tự do đi tới vùng trời của mình.
Sài Gòn đã giữ một phần tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của tôi. Đây lại là một thành phố đáng sống nhất thế giới. Thật dễ để ở đây mà chẳng muốn rời xa, nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ, hình ảnh đoạn quảng cáo năm nào lại hiện lên và tôi biết mình sẽ trở về…