Tản mạn tháng 5-La Gi quê tôi. (19/05/2019)
Tản mạn tháng 5-La Gi quê tôi. (19/05/2019)
Em nhớ mình từng viết cho anh một đoản khúc Tháng 5. Có thật nhiều gió mưa mộng mị và từng màu tím hoàng hôn, từng màu xanh lá cỏ, từng màu lênh lan trăng vỡ trên đồi… Bây giờ em cũng sẽ viết cho anh về Tháng 5, về mùa hạ nhọc nhằn bám riết trên vai em, về cái khổ tất yếu từ duyên khởi, cái khổ mặc định bởi vô thường. Xưa nay em vẫn biết đời mình là muôn trùng vất vả, là thêm những mấy dấu cộng cộng cộng vào phía sau cụm từ “cơ cực” đáng nguyền rủa, thế nhưng bây giờ em bỗng thấy dửng dưng, có lẽ đấy là sự chấp nhận quý giá nhất mà em đã học được và chờ đợi lâu lắm rồi. Đã biết bao mùa mưa nắng đi qua, có thật nhiều mùa đã cũ đã phai phôi trong ký ức cùng với những cảm xúc dại dột, cũng có thật nhiều mùa mê mải trong hoang hoải, cũng có mùa vẫn ăm ắp trong niệm thức để cứ hễ nghĩ đến nhớ đến là môi nở nụ cười.

Người ta không thể tự mình tạo ra những xúc cảm gượng ép, em cũng không thể bảo mình ghét hay thương những đoạn đời nào hay những nắng mưa nào. Và thế, em nhận ra mình hoan hỷ trong từng ngày nắng ngày mưa, từng ngày tơi tả có anh lắng nghe em kể lể hay than van, dù anh chẳng là bóng hay là hình, dù anh chỉ là một ý niệm trong tâm.